Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008

Khoảnh khắc đầu đời


* Tháng 12/2007 : Tôi chào đời vào cuối mùa đông, thời buổi giao mùa. Trời lạnh. Từ lúc ra đời, tôi không biết làm gì, nằm in thin thít, bú xong rồi ngủ, đói dậy khóc. Chỉ vậy thôi, chẳng biết làm gì nữa. Một hôm, đang ngủ tôi thức giấc dậy không thấy mẹ đâu và cả bà ngoại nữa. Sợ quá, tôi khóc thật to nhưng mẹ đâu rồi??? mọi người xung quanh không thể dỗ tôi nin được. Tôi khóc gọi mẹ, mẹ ơi... mẹ ở đâu. Chẳng là lúc ấy mẹ tôi di vào phòng vệ sinh, vì vết mổ còn đau nên mẹ không thể đi nhanh hơn được, mặc dù nghe tôi khóc. Còn bà ngoại thì ra ngoài giặt đồ cho tôi. Mẹ đến bồng tôi lên, tôi mừng quá, im bặt nhưng vẫn còn tủi thân, thút thít...

* Tháng 1/2008 : Về nhà ngoại, trời lạnh nên tôi thường ho, đi phân lỏng cả tuần làm cái mông bé xíu của tôi lở loét và đau rát.

* Tháng 2/2008 : Tôi ho kéo dài và đi phân lỏng nhiều ngày nên bà ngoại, mẹ và ba tôi chở tôi đi viện. Ngoài trời gió to, ngồi trên xe buyt đi một đoạn tôi lim dim ngủ, đến nơi khám xong ba mẹ chở tôi về bằng honda vì xe buyt chờ lâu quá, bà ngoại tôi ở lại đi xe buyt về sau. Ba mẹ trùm kín tôi lại, trên đường đi tôi ho, khóc làm ba mẹ tôi không biế làm sao, ba cố lái xe chạy thật nhanh về nhà. Tôi lại ngủ. Đó là lần đi Bênh viện đầu đời của tôi.

* Tháng 3/2008 : Một sáng thức dậy, mẹ bồng tôi lên cho bú, tôi nhìn mẹ và nhoẻn miệng cười. Nụ cười và ánh mắt đầu tiên của tôi dành cho mẹ, một cái nhìn đầy trìu mến. Thấy thế, mẹ thương quá, ôm lấy tôi và hôn tới tấp làm tôi ê ẩm cả người nhưng thích lắm.

* Tháng 4/2008 : Tôi về Kon Tum
Đã đến lúc tôi phải về Kon Tum, quê nội tôi rồi. Tôi đi ông bà ngoại tôi buồn lắm vì đã quen sự có mặt của tôi. Lên nhà mới, tôi thấy mọi thứ đều xa lạ. Xung quanh tôi cái gì cũng lạ lẫm. Thế là tôi khóc, khóc vì nhớ ông bà ngoại, nhớ nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Tôi khóc 10 ngày làm ông bà nội, ba mẹ tôi vất vả cả 10 ngày, sau đó khóc nhiều mệt tôi không thèm khóc nữa, với lại tôi cũng dần quen với môi trường mới. Ngày đầu lên được mẹ bồng qua chơi nhà hàng xóm là tôi lại mếu máo khóc đòi về.

* Tháng 5/2008 : Tôi mọc răng
Ngày tôi tròn 5 tháng, mẹ phát hiện 2 cái răng nhỏ xíu nhú lên ở hàm dưới. Có răng tôi thấy ngứa lợi quá, và tôi như thấy mình lớn thêm một chút, cả nhà thấy vậy nên vui lắm.

Tôi được ăn bột, lâu nay thèm bọt mà đâu được ăn. Mẹ mới đút là tôi đã mum mum liền, mừng quá, tôi đập 2 tay xuống giường, chân quẫy liên hồi, miệng mút chùn chụt. Mừng quá!

5 tháng rưỡi, ngứa lợi quá, bú mẹ thỉnh thoảng tôi lại nghịch nghiến hai hàm răng bé tí lại, đau quá mẹ la lên, tôi nhả ra và nhìn mẹ mỉm cười. Tối ngủ, tôi nằm đủ tư thế. Mỗi lần trở mình là tôi lại tè ra giường, ba mẹ tôi bảo " Thơm quá". Khi ngủ tôi thường quay sang ôm mẹ, ai nhìn vào cũng thấy tôi thật dễ thương.

* Tháng 6/2008 : Tôi bị sốt. Mệt. Không muốn bú, nằm mê man. Hết sốt ban đỏ nổi khắp người, ngứa quá, gãi sồn sột.

Tôi nằm xe, mẹ đưa quả bóng và tôi dùng 2 chân xoay xoay nhìn ngộ lắm. Ông ngoại lên chơi, mẹ khoe thế là tôi được dịp trổ tài.

Đúng 6 tháng, tôi biết gọi pa..pa.., ba tôi nghe thích quá bế bổng tôi lên, tôi cười nắc nẻ. Tôi đã tự lật qua lật lại sành điệu rồi.

* Tháng 7/2008 : Tôi lại đau nữa, không sốt mà ho. Cơn ho đến với tôi trong giấc ngủ. Nửa đêm tôi ho, ba mẹ dựng tôi dậy bắt uống thuốc. Thế là yên giấc, tiếp tục khò..khò... Sáng dậy ..1..2..3..4..5.. vết muỗi cắn, sưng cái mông bé xíu của tôi, ba mẹ thật là vô ý quá...

Một hôm, tôi đang ngồi chơi, mẹ đi làm vê bế tôi lên để hôn không ngờ móng tay mẹ xước qua môi tôi là chảy máu. Đau quá tôi lại nức nở. Mẹ luống cuống, ba quát mẹ và vội bồng lấy tôi, tôi vẫn còn sụt sịt...

* Tháng 8/2008 : Một sáng thức dậy ngồi chơi trên giường, mẹ bảo : "Nhật Linh ơi, vỗ tay nào". Tôi chợt nhớ trước đó bà nội đã dạy cho tôi nên đưa tay bé xíu ra vỗ vỗ làm mẹ thích quá reo lên vui quá. Ba thấy tôi vậy thích quá ngồi xuống chơi với tôi một lúc mới đi làm.

Từ hôm tôi biết vỗ tay, lúc nào tôi cũng vỗ tay bành bạch (đang luyện tập mà), buồn cười nhất là lúc buồn ngủ diếp cả mắt tôi vẫn cứ nhớ đến bài tập là vỗ tay, đang ngủ giật mình tỉnh giấc tôi cũng vỗ tay, bất cứ lúc nào và ở đâu làm cả nhà cứ cười tôi hoài.

Vài ngày sau tôi lại biết bò nữa chứ, tuy chưa chuẩn lắm nhưng tôi tất thích được lăn xuống nền nhà mát lạnh để khám phá ngôi nhà của mình. Đang bò, bà nội theo giữ tôi làm tôi phát bực la lên ..a..a..

* Tháng 9/2008 : Lần đầu tiên tôi được đi chơi - Về thăm ngoại

Trên đường về quê tôi thích lắm, ngồi trên xe tôi đùa giỡn với mọi người xung quanh làm ba mẹ tôi ngạc nhiên vì từ hồi nào đến giờ ở nhà tôi có nghịch vậy đâu.

Bình Định nóng quá, cái nóng làm cho mồ hôi tôi đổ ra như tắm.

Chiều, ba mẹ đưa tôi ra biển chơi. Vừa thấy biển, tôi không hiểu đó là gì mà to lớn thế nhưng tôi rất thích bò trên bờ cát mịn. Mẹ đang bế, tôi oằn người đòi xuống, mẹ thả tôi xuống, thích quá tôi bò thật nhanh... Lại một ngạc nhiên đối với ba mẹ tôi nữa. Tôi thích nước, định bò ra nhưng mẹ không cho. Về nhà mẹ kể cho ông bà ngoại nghe, ông ngoại bảo cho bé Nhật Linh tắm biển cho khỏe, tôi nghe mừng lắm. Qua ngày sau, mẹ cho tôi tắm biển, thích quá. Sóng biển xô bờ làm làn da non nớt của tôi bỏng rát đỏ lên nhưng tôi không hay biết, vẫn ngồi nghịch nước. Mẹ bế lên khỏi mặt nước, tôi như hụt hẫng.

Ngày đầu về ngoại, tôi thấy mọi thứ xa lạ quá. Tôi ở đây 4 tháng thế mà ở Kon Tum về tôi lại quên hết, nhanh quên thật. Ông bà ngoại đón lấy tôi nhưng tôi nhìn sao ai mà lạ thế, tôi bám riết lấy mẹ không rời nửa bước. Mẹ đi đâu là tôi theo đó, không bỏ tôi ra được. Dần dân tôi cũng đã nhớ lại ngày còn nhỏ xíu của mình, tôi chịu ngồi chơi nhưng vẫn phải có mẹ bên cạnh. Đang chơi, tôi mà phát hiện không có mẹ ở bên là lập tức cái miệng bé bé của tôi mếu máo trông vui lắm. Tôi rất cảnh giác (con của Công an mà, ba tôi là Công an đó).

Chiều ngày trước khi lên Kon Tum tôi mới để ông bà ngoại bế tôi.

2/9, gia đình nhỏ của tôi lên đường về lại Kon Tum. Xe đang bon bon trên đường, dừng lại đổ xăng cũng là lúc tôi mót đi ị quá. Rùnh mình một cái, ị ra quần, mẹ không kịp xi..xii...Cũng may xe dừng đổ xăng, chỗ cây xăng có nước, mẹ rửa tôi sạch sẽ. May quá.

Đi được mấy ngày mà tôi thay đổi hẳn, mở rộng tầm nhìn, dạn hơn. Về đến nhà, ông bà nội ra đón, ôm hôn tôi khắp người, nhột quá, hi..hi...

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2008

Vì sao tôi có tên Nguyễn Lê Nhật Linh


Thời gian dần trôi, đến một ngày tôi đang ngủ. Trời lạnh. Bà Cố thương mẹ con tôi nên bỏ lò than dưới giường cho 2 mẹ con nằm, nhưng xui xẻo cho tôi quá, một cục than còn bốc khói, khói lên nghi ngút. Tôi bị ho sặc sụa , mà có ho nổi đâu vì còn bé tí mà, tôi cố khóc nhưng không được, tôi ngộp rồi...Mẹ ơi...! Lúc ấy mẹ tôi ra ngoài xem TV với cả nhà và yên tâm là tôi đang đánh một giấc ngon lành.

Nói về dì Út tôi, dì đang học năm cuối Đại học nhưng được nghỉ vài hôm dì về thăm tôi, dì thương tôi lắm, dì thường lén mẹ tôi nựng tôi cho đến khi tôi khóc ré lên mới thôi. Cũng như thường lệ, dì Út cũng đang xem TV và hình như là có linh cảm gì đó, mặc dù bên ngoài đang ồn ào nhưng dì nghe tôi ho một tiếng, dì Út chạy vào và la lên " Má ơi, vào xem con cháu nè". Bà ngoại giật mình, mẹ tôi hốt hoảng chạy vào. Khói nghi ngút. Mẹ vội bồng tôi chạy ra ngoài, bà ngoại mở toang cửa sổ. Tôi từ từ từ khỏe trở lại, hồng hào. May quá, thương dì Út quá.:love:

Rồi một lần nữa, cũng nguy hiểm cho tôi nhưng không sao. Bà ngoại bỏ lò than nóng để dưới giường cho ấm. Mẹ cho tôi nằm trên một tấm chăn dày, trên giường chỗ nào cũng nóng bỏng, riêng tôi được an toàn. May cho tôi chứ nếu mẹ tôi mà sơ ý chút xíu nữa thì cái mông bé bỏng của tôi đã bị phồng lên rồi. Vì tôi trải qua những lần may mắn như vậy nên ba mẹ tôi quyết định đặt tên cho tôi là Nhật Linh - ba mẹ mong tôi luôn có nhiều sức khỏe và may mắn trong cuộc sống sau này. Nguyễn Lê Nhật Linh bắt đầu từ đấy các bạn ạ.

Ngày tôi ra đời - Một bước ngoặt lớn!


Ôi!!! Mẹ tôi kêu lên như thế.

Tối 14/12/2007,
Nửa đêm đang ngủ với bà ngoại, chợt mẹ tôi la lên :"Má ơi, hình như vỡ nước ối rồi hay sao". Thế là cả nhà cuống cuồng vào Bệnh viện.

Tôi vẫn không ngừng quẫy đạp đòi chui ra nhưng phải chui ra từ bụng mẹ cơ ..hi..hi... nhưng mẹ vẫn không chịu, bụng mẹ vẫn không đau. Từ sáng sớm nằm đến trưa , tôi vẫn hoạt động liên tục, tìm mọi cách để ra ngoài nhưng không được làm mẹ tôi đau lưng lắm, thỉnh thoảng một cơn đau ngắn kéo đến, mẹ mệt quá ngủ thiếp đi...

2h00 chiều ngày 15/12/2007, bác sỹ đến bảo chuẩn bị mổ đưa em bé ra ngoài, tôi nghe thế mừng quá. Hồi hộp và chờ đợi ...

2h40 chiều ngày 15/12/2007, vừa chui ra khỏi bụng mẹ. Ôi, sáng quá, cái gì thế này. Tôi sợ quá, khóc thét lên ...oa..oa... Người ta bồng tôi ra đưa cho bà ngoại và ba tôi ở ngoài, tôi còn kịp nghe y tá nói : Oh, em bé trắng quá, xinh quá. Nặng 4kg luôn đó. Tôi ra đời như thế các bạn ạ, khỏe mạnh và xinh xắn.

Nói về phần mẹ tôi, sau khi tôi không còn nằm trong bụng mẹ nữa, mẹ tôi cảm thấy trống rỗng như thiếu vắng một cái gì đó. Và sau đó, mẹ được đư đến phòng hậu phẫu để theo dõi sức khỏe. Tôi ở ngoài với ngoại và ba tôi ở lại chăm sóc mẹ. 18h30, mẹ khỏe, bác sỹ cho mẹ về với tôi. Ôi, giờ thì tôi đã được thấy mẹ rồi, bà ngoại, cả ba tôi nữa. Oh, có cả mọi người xung quanh nữa, nhộn nhịp và vui quá. Thương mẹ quá mẹ ơi, tôi nhận biết điều đó và sau này tôi đã rất ngoan, không khóc nhè để mẹ yên tâm làm việc, nhưng đó là sau này.

Những ngày tiếp theo đó, do mổ mất nhiều máu nên mẹ tôi còn yếu lắm, nhờ có ba tôi bên cạnh trong những ngày nằm viện nên mẹ tôi yên tâm và bà ngoại đỡ vất vả hơn. Mẹ ít sữa, tôi khát sữa, thiếu sữa mẹ tôi bị vàng da. Từ trắng trẻo chuyển sang vàng vọt, bà ngoại sợ quá đem tôi đi phơi nắng, rồi tôi cũng khỏe và trắng trẻo hồng hào trở lại. Khi tôi đói, mẹ ít sữa, tức quá, tôi mím chặt hai hàm răng chưa có cái nào vào vú mẹ mà rứt, đau quá mẹ không cho bú nữa, dỗi hờn tôi lại khóc. Rồi bà ngoại lại đi hòa sữa cho tôi uống, tất cả nhộn nhịp hẳn lên, vui quá..hi..hi..

Đúng một tuần nằm viện, mẹ tôi đã khỏe. Ba tôi từ Kon Tum xuống đưa mẹ con tôi về nhà ngoại. Lên xe tôi ngủ thiếp đi, về đến nhà ngoại mọi thứ khác quá. Tôi và mẹ được đưa vào căn phòng do ông ngoại ở nhà đã chuẩn bị sẵn. Tôi và mẹ ở đó.

1. Trước ngày tôi chào đời.

Tôi từ đâu đến? tôi cũng không biết nữa, cả ba mẹ tôi cũng thế. Tôi chỉ biết từ lúc tôi hình thành trong bụng mẹ và từ từ lớn dần lên theo ngày tháng, tôi đã gây cho mẹ tôi bao mệt mỏi, khổ sở vì thai nghén. Lớn dần lên, tôi hiểu và thương mẹ hơn nên không còn hành mẹ nữa, mẹ không còn nghén và ăn ngủ ngon hơn. Cũng nhờ thế mà tôi ngày càng khỏe ra, quẫy đạp nhiều hơn làm bụng mẹ tôi không ngừng chuyển động.


Rồi cũng đã đến lúc tôi không còn muốn phụ thuộc vào cơ thể mẹ tôi nữa, tôi không muốn sống trong bọc nước ối đen ngòm và nằm co quắp, mỏi quá rồi ... Tôi vươn vai đòi đứng dậy...