Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

Chị và em

Chị 5 tuổi, em trai 3 tuổi. Suốt ngày quấn quýt bên cạnh nhau, líu lo ríu rít nói chuyện như 2 chú chim nhỏ. Nhớ có lần thằng em bị ốm, không cách nào cho uống được thuốc. Dỗ dành không được đành chuyển sang hăm dọa. Ba Phúc dọa "Con mà không uống thuốc ba vứt ra ngoài luôn", vừa nói tay vừa làm động tác bế lên. Chị Hai đang chơi nhà trên, nghe thế từ nhà trên phi xuống vừa la vừa khóc "Tội em Nam, ba không được quăng em Nam". Nói xong đứng òa khóc ngon lành. 

Em trai  nức nở làm chị hai cũng nức nở theo. Ba mẹ thấy thế vội ôm hai đứa lại dỗ dành. Chị Hai bảo "Em uống thuốc cho nhanh hết bệnh nhen em". Như có phép màu, thằng em uống cái ực.

Nghỉ hè, chị Hai ở nhà, em trai vẫn đi trẻ. Sáng dậy bảo " Em Nam chuẩn bị lên đường". Em trai nũng nịu "Con ở nhà chơi với chị Hai". Nhắm tình hình không ổn, em trai giở giọng "Mẹ cũng chở chị Hai đi học cùng với con nữa đó".

Những lúc ngồi nhìn 2 chị em chơi đùa với nhau, mọi buồn phiền tan biến. Tình cờ đọc được bài thơ "CHỊ VÀ EM" của nhà thơ Vương Trọng, lấy bài thơ này làm điều răn trong cuộc sống.
Ngủ ngon em nhé

Em tăng ga nè, ôm chặt em đi chị Hai!

Nào, đứng lên em. Một...hai...ba ...
CHỊ VÀ EM

- Nín đi em, bố mẹ bận ra tòa!
Chị lên bảy dỗ em trai ba tuổi
Thằng bé khóc, bụng chưa quen chịu đói
Hai bàn tay xé áo chị đòi cơm.


Bố mẹ đi từ sáng, khác mọi hôm
Không nấu nướng và không hề trò chuyện
Hai bóng nhỏ hai đầu ngõ hẻm
Cùng một đường sao chẳng thể chờ nhau?


Biết lấy gì dỗ cho em nín đâu
Ngoài hai tiếng ra tòa vừa nghe nói
Chắc nó nghĩ như ra đồng, ra bãi
Sớm muộn chi rồi bố mẹ cũng về.


Mẹ bế em âu yếm, vuốt ve
Bố xách nước khi mẹ vừa nhóm bếp
Nó sung sướng vào ra tíu tít
Rồi quây quần, nồi cơm mở vung ra!


Nó biết đâu bố mẹ nó ra tòa
Đối mặt nhau, đối mặt cùng pháp lý
Chẳng phải chỗ năm xưa đi đăng ký
Chẳng phải lời dịu ngọt tháng ngày xa.


Nó biết đâu bố mẹ nó ra tòa
Là cầm cưa xẻ ngang tình đoàn tụ
Đứa còn mẹ thì thôi không còn bố
Hai chị em rồi sẽ mãi mất nhau...


- Nín đi em! Em khản giọng khóc gào
Chị mếu máo, đầm đìa nước mắt
Những bố mẹ bên bờ chia cắt
Phút giây thôi, hãy nghe tiếng con mình!


Vương Trọng, 1985