Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

So sánh

Đang chở Nhật Linh dạo chơi trên đường, chợt con hỏi "Mẹ ơi, mai mốt mẹ mua xe giống người ta nghe mẹ". Ngớ người ra hỏi con " Xe giống người ta là xe gì hả con?". "Là xe mà con đứng được đó mẹ"...."À, là xe giống chú kia hả con", "Dạ, chú kia con trai mà đi xe con gái đó mẹ" ...hii... Là xe tay ga trời ạ. Một thoáng suy tư...

Con còn bé mà đã có sự nhận biết và so sánh.

Ừ nhỉ, từ lâu con bé cứ khen xe Dì Út  đẹp, chê xe mẹ xấu. Hôm trước, Dì Út qua và chở con đi chơi, con bảo thích đi xe của Dì thôi.

Đôi khi trong cuộc sống, mình không nên bằng lòng với những gì mình có mà cũng nên so sánh một chút. Không phải cho mình mà là cho người khác. Ít nhất là từ hôm nay, khi được nghe những lời con trẻ.

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

Cháu Tí Hon của tôi!

Mới đây mà đã 17 năm rồi, thời gian trôi nhanh quá.

Hôm qua, cháu đến chào mình để về Quy Nhơn thi Đại học, nhìn cháu cao lớn phổng phao, nhanh nhẹn hoạt bát bất giác mình chợt nhớ về 17 năm về trước.

Năm mình học lớp 10, anh Hai ở Kon Tum vừa học vừa làm, chị dâu thì ở nhà mẹ của chị. Lúc ấy cháu được 14 tháng tuổi. Cháu bé tí tẹo nên mình đặt cháu là "Tí Hon".

Nhà chị Hai gần trường, ngày nào đi học mình cũng đi ngang qua đó và ghé vào chơi với cháu một lúc. Cháu bé xíu nhưng nhìn đôi mắt to đen láy nhanh nhẹn, miệng lúc nào cũng chúm chím, trông đáng yêu lắm. Cuối tuần, mình xin chị Hai cho mình chở cháu về nội chơi. Chị bảo làm sao mà chở cháu được. Mình bảo cháu chút xíu, để em để cháu vào giỏ xe chở...

Nói là làm thật, bỏ cháu vào giỏ xe, cháu ngồi lọt thỏm vào đó, gọn gàng. Thế là hai cô cháu vượt đường xa 7-8km về đến nhà. Thứ Hai đi học lại chở cháu theo về với mẹ. Cứ thế, tuần nào cũng vậy.

Nhớ có lần, đang đi gặp cơn mưa bất chợt, lấy áo trưa trùm cháu lại nhưng cháu vẫn ngồi im, không hề khó chịu, khóc lóc. Mưa to, một đoạn đường bị ngập nước. Đang ngủ ngon trong giỏ xe thì cháu choàng tỉnh giấc, đứng lên. Mình la lên "Sao cháu đứng lên". Cháu ngọng ngịu " Nước ướt mông con".

Giờ nghĩ lại những quãng thời gian qua, thấy thương cháu quá.

Năm cháu 4 tuổi thì ba cháu mất, một nỗi đau mất mát quá lớn với gia đình và nhất là với chị Hai, khi đó Tí Hon 4 tuổi và Mầm được 2 tuổi.

Thấm thoát 17 năm trôi qua, chị Hai vẫn ở vậy nuôi 2 cháu khôn lớn, nhờ anh Hai phù hộ hay sao mà chị Hai làm ăn cũng thuận lợi, xây được nhà và sắm đầy đủ tiện nghi.

Giờ cháu sắp bước vào ngưỡng cửa Đại học, sắp phải sống cuộc sống xa nhà, xa mẹ và xa em...

Chúc cháu Tí Hon đáng yêu của cô vững bước tiến đến kỳ thi Đại học vào ngày 8/7/2011 sắp tới. Ba cháu sẽ phù hộ cháu.