Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

LÀ CON GÁI THẬT TUYỆT

Ngoài phòng khách ba Phúc đang xem TV. Bảo tắt cho hai nhóc ngủ, lão không chịu, bực mình dẫn hai nhóc vào phòng bắt đi ngủ sớm, hết đọc chuyện này đến kể chuyện khác song hai nhóc vẫn không chịu ngủ, cứ nằm trằn trọc mãi. Được một lúc, Nam thỏ thẻ :
- Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn ra ba Phúc. 
- Ừ, con đi đi. Vừa dứt lời thì cu cậu đã chui tọt xuống giường chạy ào ra ngoài.
Một lúc sau, đến lượt Linh thỏ thẻ :
- Mẹ ơi, con muốn ra ngoài xem TV. 
- Con không sợ mẹ nằm một mình buồn à?
Nằm với mẹ được một lúc nữa, Linh lại trằn trọc : Mẹ ơi, cho con ra ba Phúc nha.
- Ừ, con đi đi. 
- Mẹ có buồn con không?
- Không, con đi ra chơi với ba đi.
Vừa đi Linh vừa quay lại  nói "Con đi ra ba Phúc nha mẹ".
Lát sau con gái vào, giả vờ nói " Sao con bỏ mẹ một mình để mẹ buồn?".
Vừa mếu máo vừa nói "Con xin lỗi mẹ". Nói xong òa khóc. Xoa đầu con và nói "Mẹ nói đùa mà sao con khóc". "Ức..ức...mẹ còn buồn con không". "Không đâu, con giỏi lắm". Nhoẻn miệng cười tươi, cô con gái 4 tuổi chui tọt vào lòng ôm hôn mẹ.

Mới tí tuổi đầu mà con đã giàu tình cảm như thế rồi... con gái thật tuyệt!

Nhật Linh lúc 2 tuổi bên bờ biển Trung Lương