Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

NƯỚC MẮT NGƯỜI GIÀ

Mấy ngày nay Kon Tum mưa nhiều, mưa không to mà cứ như phun sương, ẩm ướt. Đi làm rồi về nhà, không đi chơi đâu được, cũng lười ghé thăm Nội. Thường thì ngày nào đi làm về mình cũng tranh thủ ghé thăm bà dù chỉ 5-10phút.

Sáng nay nhận được thông báo cơ quan cúp điện, đi muộn và tranh thủ ghé thăm bà. Vừa nghe tiếng gọi "Nội ơi", bà vội vàng bật dậy ra mở cửa, gương mặt rạng ngời :

- Sao con không đi làm?

- Cúp điện Nội ạ, con tranh thủ ghé qua chứ mấy hôm nay mưa suốt, lười biếng đi quá.

- Ừ, thì đi làm chứ ghé nội làm chi - Nói thế nhưng thấy ánh mắt Nội vui

- Mấy ngày nay con không lên, Nội buồn không?

- Buồn gì đâu, đứa nào có công chuyện thì lo làm chứ lo chi cho bà.

Tuy bà nói thế nhưng biết bà trông mong cháu từng ngày, ở tuổi này suốt ngày quanh quẩn trong nhà, con cháu đứa đi làm, đứa còn đi học. Nội cứ thích có đứa cháu nào đến để nói chuyện. Chỉ có buổi tối mới đông vui.

Ngồi chuyện trò với bà được một lúc, biết là bà muốn mình ngồi lại lâu hơn, nhưng công việc không cho phép, đứng dậy đi làm, chợt thấy nét mặt bà thay đổi, ánh mắt đỏ hoe. Mình giả lả "Con đi làm Nội buồn hả?", "Bà có buồn gì đâu". Tuy miệng nói cứng rắn thế nhưng thấy bà ứa nước mắt chợt mắt mình cũng cay cay. Không dám đứng lâu, mình nói "Thôi, nội vào nằm cho khỏe, con đi làm đây" nói xong vội quay bước đi nhanh.

Ở tuổi 87, trông Nội còn minh mẫn nhưng hơi nặng tai. Vì nhớ hai đứa cháu còn nhỏ là em Uyên với Bia mà Nội lên Kon Tum ở với Chú mấy tháng nay. Hết hè, hai đứa nhỏ đi học, Nội ở nhà một mình, buồn...! Nếu ở quê thì còn đi qua nhà hàng xóm còn có mấy người già mà trò chuyện. Già rồi, Nội cứ luôn nghĩ mình là gánh nặng cho con cháu. Nghĩ mà thương.

Nhớ hồi nhỏ, mỗi lần bị Nội la mắng, đánh đòn mình không sợ nhưng khi Nội khóc vì bất lực với đứa cháu nghịch ngợm thì mình lại sợ và nghe lời răm rắp.

Nước mắt người già, tự nhiên thấy sợ. Cứ sợ mai kia ... một nỗi lo sợ mơ hồ...!

Em Bảo Uyên, Nhật Linh (8 tháng), Nội và em Bia
em Uyên và Nội

1 nhận xét: